Nghe ngoài cửa truyền đến tiếng loạt xoạt thay giày, Min Yoongi hơi nhíu mày lại, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
Min YoongiGiờ này anh còn ra ngoài làm gì hả?
Park JiminTrong nhà hết đồ ăn rồi, anh ra ngoài mua ít đồ về nấu
Park Jimin thay giày xong, còn giẫm giẫm mấy cái xuống sàn nhà, vừa định mở cửa bước ra đã nghe thấy thanh âm gấp gáp đằng sau.
Min YoongiTrời này còn đi mua đồ ăn cái gì, ăn mì một bữa cũng được mà
Park JiminMấy ngày nay em đều ăn mì đúng không?
Park Jimin vừa mới nhìn thấy mấy vỏ mì ăn liền trong thùng rác, giọng nói mang theo mấy phần bất đắc dĩ cùng sủng nịch.
Park JiminĂn mấy thứ này không tốt cho sức khỏe, chẳng lẽ em là bác sĩ còn không biết?Được rồi, anh hứa đi rồi về ngay, em mau về phòng nghỉ đi, đừng ra ngoài nữa
Nói xong, Park Jimin cũng không cho đối phương cơ hội để đáp trả, cầm lấy cái ô ngoài cửa xoay người ra ngoài. Min Yoongi bực bội giậm chân tại chỗ mấy lần, trái tim như bị bóp chặt, khó chịu không chịu được. Đều tại vì hắn, nếu như không phải vì hắn, cậu cũng sẽ không biến thành bộ dạng lo lắng bứt rứt như vậy.
Min Yoongi không nhịn được liền chạy xuống lầu, trước khi Park Jimin rời khỏi cổng chung cư, cậu liền hét lên gọi hắn.
Park Jimin không nghĩ cậu sẽ theo hắn ra ngoài, có chút ngạc nhiên hỏi vọng lại.
Park JiminSao em lại theo anh ra ngoài?
Park JiminMau về đi, ngoài này gió lớn lắm
Min YoongiAnh về với tôi đi
Đây là lần đầu tiên Min Yoongi chủ động nắm lấy tay đối phương, kéo hắn quay lại.
Gió lạnh thổi vào cổ Park Jimin, hắn bị lạnh liền hắt hơi một cái rõ to.
Min Yoongi không chút kiêng nể lớn giọng dạy dỗ.
Min YoongiAnh vừa dầm mưa, bây giờ còn đòi đi ra ngoài, có phải anh muốn bệnh chết rồi lây bệnh cho tôi khỏi đi làm đúng không?
Lời nói quan tâm nói ra, lại như trách móc người khác.
Sâu trong đôi mắt Park Jimin chợt lóe lên một tia sáng, sau đó lại tối sầm đi, thật lâu sau hắn mới dịu giọng nói.
Park JiminYên tâm đi, anh sẽ không lây bệnh cho em đâu, làm sao anh nỡ nhìn em đổ bệnh được
Đây vốn không phải là những lời Min Yoongi muốn nói, nhưng cậu lại không thể thay đổi bản chất hay mắng người của mình.
Park JiminĐược rồi, ngoan, em cứ về trước đi!
Park Jimin vỗ vỗ mấy cái lên mu bàn tay của Min Yoongi, nhẹ nhàng rút tay ra, sau đó bung dù, rất nhanh bóng hình cao lớn của hắn liền hòa trong màn mưa trắng xóa. Min Yoongi chỉ yên lặng trông theo hắn, trái tim như bị bóp nghẹn, từ từ phát đau.
Chung cư mà Min Yoongi đang ở được quy hoạch rất tốt, chỉ cần đi xuống mấy bước đã có siêu thị tiện lợi. Park Jimin mua một ít rau xanh, lại mua thêm ít thịt bò và tôm sống, trong đầu đã cân nhắc lát nữa sẽ nấu món gì.
Cổ họng đột nhiên hơi ngứa, Park Jimin không tự nhiên ho khan, thầm nghĩ mình sẽ không thực sự bị cảm đấy chứ?
Parkr Jimin mua đồ xong, ngay lập tức trở về nấu cơm, sợ cậu đói bụng bệnh đau dạ dày lại tái phát. Hai người ăn cơm xong, hắn dọn bàn, cậu cũng muốn giúp nhưng lại bị hắn thẳng thừng từ chối.
Vốn hắn định ở nhà Min Yoongi thêm một đêm, nhưng hắn lại phát hiện dường như bản thân có dấu hiệu bị cảm thật rồi, nếu như ở lại sẽ lây bệnh cho cậu mất, dù sao thì sức khỏe của cậu cũng kém hơn hắn rất nhiều.
Park Jimin gửi tin nhắn cho Park Seojun, hỏi anh có tiện đến đón hắn không. Park Seojun ngược lại rất vui vẻ đồng ý, nói hắn gửi địa chỉ của chỗ Min Yoongi qua đi, lát nữa anh sẽ tới đón.
Park Jimin rửa chén xong, lấy quần áo ướt sũng của mình trong máy sấy ra, tuy áo khoác chưa khô hoàn toàn, nhưng cũng có thể mặc tạm để về nhà.
Min Yoongi từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn thấy hắn đã thay xong quần áo từ lâu, giống như sắp rời đi.
Park JiminThật ngại quá, hình như anh sắp bị cảm rồi, tối nay không ở lại được tránh cho em bị lây
Park Jimin nói rất tự nhiên, cảm giác không hề miễn cưỡng một chút nào, gương mặt tái đi khác hẳn với bình thường.
Park JiminChiều mai anh sẽ qua đón em, rồi chúng ta đi gặp ba mẹ
Suốt cả đêm hôm đó, trái tim của Min Yoongi như có một tảng đá lớn cố ý đè lên, khiến cậu phải trở mình liên tục.
Vốn thân thể của Park Jimin rất khỏe mạnh, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị cảm vặt. Hắn tưởng rằng chỉ cần ngâm nước ấm, tưởng rằng chỉ cần ngủ một giấc đến sáng hôm sau liền khỏe, nào ngờ mọi việc lại không giống với suy nghĩ của hắn, lúc ngủ dậy không chỉ không có sức, đầu óc còn quay cuồng, ý thức cũng vô cùng mơ hồ.
Tối nay phải cùng cha mẹ ăn cơm, Park Jimin mở tủ thuốc di động ra, tìm thuốc hạ sốt và viên C sủi. Cũng may vì hôm nay là cuối tuần, hắn không cần phải đến công ty làm việc, đến khi uống thuốc xong, đặt đồng hồ báo thức, rồi lên giường chợp mắt thêm một lúc.